Hải Nhi Tử Chương 13-14

Chương 13

Vài ngày sau, tiểu nhân ngư cũng chưa từng gặp lại vương tử.

 

Vì để biểu diễn hoàn mỹ, hắn cùng vài đồng bọn khác mỗi ngày đều cố gắng luyện tập, căn bản không có thời gian trống để làm việc khác.

 

Ngày phán đêm phán.

 

*Phán: trông mong

 

Rốt cục! Sinh nhật quốc vương đã đến !

 

Đêm đó, pháo hoa đầy trời sáng lạn tuyệt đẹp, đẩy lùi bóng đêm hắc ám.

 

Tiểu nhân ngư mặc trang phục tinh mỹ bằng sa mỏng màu trắng, đem thân thể quyến rũ bày ra vô cùng tinh tế, giơ tay nhấc chân đều mang theo nét mị hoặc, phối hợp với diện mạo hồn nhiên thanh tú của cậu, tựa như tinh linh lầm nhập nhân gian.

 

Đám người được chọn đang tiến vào cung điện, tiểu nhân ngư không yên lòng dùng dư quang đánh giá, cậu nhìn thấy quốc vương ngồi chính giữa, cùng với vương tử anh tuấn, còn có. . . . . .

 

Còn có vị nữ tử xinh đẹp ngồi bên cạnh vương tử kia.

 

Cậu đã nghe nói , vị nữ tử kia không lâu sau sẽ trở thành vị hôn thê của vương tử, bởi vì lúc trước khi vương tử gặp nạn, đúng là vị nữ tử này đã cứu sống vương tử.

 

Tiểu nhân ngư có chút thương tâm, cậu rất muốn nói cho vương tử người cứu hắn chính là mình, nhưng lại sợ vương tử không tin. Chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, đôi mắt ngọc bích chậm rãi dâng lên một tầng hơi nước.

 

Đúng là bởi vì ánh mắt này, đã hấp dẫn quốc vương chú ý. Quốc vương Uy mãnh dùng ánh mắt lợi hại tập trung trên người tiểu nhân ngư.

 

Tiểu nhân ngư phút chốc đón nhận ánh mắt quốc vương, cả kinh, đỏ mặt bắt đầu hát.

 

Tiếng ca dễ nghe êm tai, một khúc xong, kinh diễm bốn tòa.

 

Quốc vương dũng cảm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thậm chí chủ động tiến lên, nâng tiểu nhân ngư đang quỳ trên mặt đất dậy, nghiền ngẫm hỏi: “Ngươi tên là gì?”

 

Tiểu nhân ngư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tương tự vương tử, ngượng ngùng nói: “Bệ hạ, ta gọi là Hải Nặc.”

 

“Hảo!” Quốc vương trực tiếp ôm cái thắt lưng nhỏ của tiểu nhân ngư, tục tằng nói: “Ngươi không cần ra cung , về sau ở lại trong hoàng cung ca hát cho ta!”

 

Quốc vương mặc dù đã quá trung niên, nhưng thân cường thể tráng, tục tằng lại không mất vẻ anh tuấn, bàn tay nóng bỏng tiếp xúc phần eo mẫn cảm của tiểu nhân ngư, khiến cậu nửa thân tê dại , trừ bỏ gật đầu hoàn toàn không biết làm gì khác.

 

Chương 14

Yến hội tiếp tục được tiến hành.

 

Quốc vương ôm tiểu nhân ngư bên người, đại chưởng thô ráp ôm bên hông tiểu nhân ngư, thỉnh thoảng đích vuốt ve vài cái.

 

Tiểu nhân ngư bị làm đến hai gò má đỏ hồng, cậu trộm liếc mắt về phía vương tử.

 

Vương tử đáp lại tầm mắt của cậu, chính là mất tự nhiên nở nụ cười, liền tiếp tục cùng vị hôn thê bên cạnh chuyện trò vui vẻ.

 

Tiểu nhân ngư trong lòng nháy mắt trống rỗng, thất vọng thương tâm đều viết ở trên mặt.

 

“Làm sao vậy tiểu tử kia? Theo ta mất hứng lắm sao?” Quốc vương bá đạo nâng cằm tiểu nhân ngư, ánh mắt như chim ưng gắt gao nhìn thẳng cậu.

 

Tiểu nhân ngư có chút bối rối, cậu khóe mắt phiếm hồng phe phẩy đầu, mềm mại nói: “Có thể bồi bệ hạ là vinh hạnh của ta.”

 

“Như vậy. . . . . .” Quốc vương bưng lên một ly rượu nho hướng tiểu nhân ngư quơ quơ, nói: “Nếu không mất hứng, vậy ngươi mau uống chén rượu này đi !”

 

Tiểu nhân ngư chưa từng uống qua rượu của nhân loại, nhưng hương vị trên thân nam nhân giống đực mê loạn tâm trí cậu, cậu căng thẳng, nhắm mắt lại, ngửa đầu kề sát miệng vào thành chén.

 

Lập tức, một cỗ hương vị toan ngọt cay cay tràn ngập khoang miệng cậu, đôi mắt cùng chóp mũi đều đỏ.

 

Quốc vương thoải mái cười to, đem người ôm vào trong ngực tiếp tục uy thực.

 

Tiểu nhân ngư thân thể tinh tế mềm mại, quốc vương một bên xem tiết mục một bên vuốt ve. Mới đầu còn cách quần áo, chậm rãi càng thêm tham lam, bàn tay thô ráp tiến vào trong bọ đồ sa mỏng của tiểu nhân ngư, trêu chọc đùa bỡn nhũ tiêm đứng thẳng.

 

Ở trước mặt mọi người, tiểu nhân ngư không dám kêu ra tiếng. Lần đầu tiên uống rượu, gần một ly đã khiến đầu óc cậu mơ màng, cả người như nhũn ra tựa vào trong ngực quốc vương, mặc người thưởng thức.

 

Vuốt vuốt, quốc vương liền nổi lên hưng phấn,hung khí dưới khố hạ cứng rắn trạc trên cặp mông đầy đặn của tiểu nhân ngư.

 

“Bệ hạ. . . . . .”

 

Cũng không phải mới nếm thử tính sự , tiểu nhân ngư tự nhiên biết cái thứ giống thanh sắt lớn kia là cái gì, vì thế mặt vừa hồng vừa nóng, đầu cúi xuống càng sâu .

 

Quốc vương ý cười dạt dào, thấp giọng nói: “Tiểu tử kia, trong chốc lát sẽ cho ngươi khoái hoạt.”

Hải Nhi Tử Chương 11-12

Chương 11

Kỵ sĩ mang theo tiểu nhân ngư đi vào trung tâm quảng trường, nơi đó ngồi một loạt bình thẩm quan mặc hoa phục. Kỵ sĩ đi đến trước mặt một đại nhân đức cao vọng trọng, cung kính loan hạ thắt lưng, bám vào bên tai vị đại nhân kia khe khẽ nói nhỏ.

 

Tiểu nhân ngư có chút quẫn bách đứng ở bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy vạt áo.

 

Không quá lâu sau, vị đại nhân kia ngẩng đầu nhìn tiểu nhân ngư hỏi: “Tên.”

 

Tiểu nhân ngư hơi hơi sửng sốt, lấy tay ngây ngốc chỉa chỉa chính mình: “Ta? Ta gọi là Hải Nặc.”

 

“Có thể ca hát?”

 

“Đúng vậy, đại nhân. Ta có thể ca hát.”

 

“Vậy xướng một khúc cho bọn ta nghe thử xem.”

 

“Vâng , đại nhân.”

 

Tiểu nhân ngư trong lòng có chút khẩn trương, tuy nhiên cậu cũng không sợ hãi. Cậu chậm rãi hé môi, thanh âm nhẹ nhàng tuyệt vời liền chậm rãi truyền ra. Tiểu nhân ngư hát chính là bài ca dao nghe khi còn nhỏ, cậu càng hát càng nhập tâm, đồng dạng, người nghe càng nghe càng mê mẩn.

 

Người đánh cá đứng cách đó không xa cũng nghe đến như si như túy, hắn cho tới bây giờ cũng không biết đứa con nuôi của mình có tiếng ca êm tai như thế, hắn không khỏi nhớ tới tiếng rên rỉ của tiểu nhân ngư khi ở dưới thân hắn, cái loại thanh âm này cũng uyển chuyển động lòng người,khiến kẻ khác hưng trí phấn chấn.

 

“Hảo! Phi thường tốt!” Bình thẩm đại nhân kích động vỗ tay, “Ngươi, chính là ngươi , mau cùng bọn ta tiến cung.”

 

Tiểu nhân ngư mừng rỡ, cậu kích động nói: “Cám ơn đại nhân, cám ơn đại nhân!”

 

Người đánh cá rất nhanh biết được tin tức, tuy rằng trong lòng thập phần không thoải mái, nhưng không dám cự tuyệt, huống chi đại nhân còn trả cho hắn một túi kim tệ.

 

Bình thẩm quan cho tiểu nhân ngư thời gian nửa ngày cùng người nhà nói lời từ biệt. Vì thế, người đánh cá khẩn cấp đem người đưa đến một ngõ tắt nhỏ hẻo lánh, thừa dịp hảo hảo thân thiết một phen.

 

Hắn đem tiểu nhân ngư đặt trên vách tường thô ráp,cặp đùi tráng kiện chen vào giữa hai chân tiểu nhân ngư, đỉnh lộng tính khí tinh xảo thanh tú kia, hai tay mạnh mẽ vuốt ve mông tiểu nhân ngư.

 

“A. . . . . . Ba ba. . . . . .” Tiểu nhân ngư nhịn không được nhẹ giọng dâm kêu. Cậu vặn vẹo thắt lưng, thân thể cơ khát nhích tới gần người đánh cá.

 

Người đánh cá dùng cái cằm mang theo những mảnh râu vụn li ti cọ cọ khuôn mặt nhẵn nhụi của tiểu nhân ngư, trên da thịt trắng nõn mềm mại lưu lại một cái hồng ngân.

 

“Tao nhi tử, vào cung, ba ba sẽ không được thao nộn huyệt của con, mông con có phải hay không sẽ ngứa chết?”

 

Tiểu nhân ngư ánh mắt mê ly, môi đỏ mọng hé mở: “Ân. . . . . . Sẽ a. . . . . . Sẽ ngứa. . . . . . Muốn được ba ba thao. . . . . .”

 

Người đánh cá nghe tiểu nhân ngư kêu đến hưng trí tăng vọt, nhưng hắn cũng không dám làm ở bên ngoài, chỉ có thể nhu vuốt niết hôn nhẹ, qua qua làm nghiện.

 

Kỳ hạn nửa ngày rất nhanh đã đến , tiểu nhân ngư mặc bộ quần áo mới người đánh cá mua cho, vô cùng cao hứng đi theo kỵ sĩ vào hoàng cung.

Chương 12

Tiểu nhân ngư cùng vài người khác đang bị an bài ở một địa phương hẻo lánh.

 

Đây là lần đầu tiên tiểu nhân ngư thấy kiến trúc hoa mỹ như thế, không khỏi sợ hãi than không biết nhân loại là sự tồn tại thần kỳ cỡ nào. Cậu thích thú chạy đến hoa viên, thưởng thức phong cảnh xinh đẹp.

 

Hoa viên của hoàng cung nở đủ chủng loại hoa tươi phong phú, tản ra mùi hương mê người. Tiểu nhân ngư thưởng thức mùi hương ngọt ngào , vui vẻ xoay người, giống như một con bướm nhỏ tung tăng.

 

Tiểu nhân ngư nở nụ cười rực rỡ, ngâm một điệu khúc dân gian tiếp tục xoay tròn. Vì vậy khi những người khác xuất hiện cũng không nhận ra.

 

Vương tử từ chỗ rất xa liền thấy một thân ảnh tinh tế duyên dáng khiêu vũ ở trong hoa viên, không biết vì sao, trong lòng thế nhưng xuất hiện rung động trong chớp mắt, khiến cho hắn không hiểu sao muốn thấy rõ mặt người nọ.

 

Vì thế hắn phóng nhanh cước bộ, chậm rãi tới gần.

 

Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ kia, còn có đôi mắt hồn nhiên trong sáng, không khỏi đặt câu hỏi: “Ngươi là ai?”

 

Thình lình bật ra một thanh âm dọa tới tiểu nhân ngư, cậu trượt chân một cái, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

 

Cũng may vương tử tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lấy người, thuận thế ôm vào ngực.

 

Cái ôm ấm áp hữu lực trong nháy mắt khiến tiểu nhân ngư đỏ bừng mặt, thân thể như nhũn ra, không biết làm sao.

 

Bất quá, chính là gương mặt này thản nhiên đỏ ửng, làm cho vương tử rốt cục hiểu được cái gì gọi người so với vẻ đẹp diễm lệ của hoa. Vì thế ánh mắt vương tử càng thêm ôn nhu , thanh âm hắn rất nhẹ, sợ lại một lần nữa kinh động đến người trong lồng ngực: “Ta đã từng gặp ngươi chưa nhỉ.”

 

Tiểu nhân ngư trái tim bang bang nhảy loạn, cậu hy vọng vương tử nhận ra cậu, lại sợ hãi sau khi nhận ra vương tử sẽ ghét bỏ thân phận mình. Cho nên cậu chính là đỏ mặt nhìn đôi mắt thâm thúy của vương tử, im lặng không lên tiếng.

 

“Ngươi tên gì?” Vương tử hỏi tiểu nhân ngư.

 

Tiểu nhân ngư ngượng ngùng nắm chặt góc áo, ngọt ngào trả lời: “Ta gọi là Hải Nặc.”

 

“Hải Nặc. . . . . .” Vương tử không tự chủ được lặp lại , hắn ôn nhu cười: “Hải Nặc, tại sao người lại ở nơi này?”

 

Tiểu nhân ngư đúng sự thật trả lời: “Ta là vì vương hiến ca.”

 

“Nga!” Vương tử nhớ tới mệnh lệnh chính mình đã ra, vì thế vỗ vỗ bả vai tiểu nhân ngư, cổ vũ: “Vậy ngươi phải cố lên , chúc ngươi biểu diễn thành công.”

 

Nói xong, nở nụ cười, bước đi.

 

Tiểu nhân ngư si ngốc nhìn bóng dáng vương tử, yên lặng nghĩ: Người trong lòng cậu thật sự hảo anh tuấn a. . . . . .

Hải Nhi Tử Chương 9-10

Chương 9

Sữa của tiểu nhân ngư mang theo hương vị ngọt nùng, tuy rằng lượng ít nhưng người đánh cá uống vẫn như cũ cao hứng. Hắn thay phiên hàm trụ hai khỏa đại đầu vú trái phải, dùng răng nanh cọ xát, dùng miệng ngậm, dùng đầu lưỡi trạc, biến đổi cách đùa bỡn, bàn tay thô ráp còn vuốt ve bộ ngực của tiểu nhân ngư, ý đồ nặn ra một bầu vú giống nữ nhân.

 

Tiểu nhân ngư bị người đánh cá hút đến cả người thư sướng, ngọc hành dưới hạ thân run rẩy đứng thẳng , hai chân dài trắng nõn cơ khát cọ xát nhau.

 

“Tao nhi tử, sữa của con ít quá.” Người đánh cá từ trong ngực nhân ngư ngẩng đầu lên, đáng tiếc nói.

 

“Ân. . . . . . Ba ba, đừng lo lắng ân. . . . . . Về sau, về sau mỗi ngày hấp, sẽ càng ngày càng nhiều  a. . . . . .”

 

Tuy rằng tiểu nhân ngư không biết phương pháp này có được hay không, nhưng chuyện thoải mái như vậy cậu nguyện ý mỗi ngày đều làm.

 

Người đánh cá cực kỳ vừa lòng với đáp án này, vì thế động tác kế tiếp càng thêm điên cuồng. Hắn mạnh mẽ mở ra hai chân tiểu nhân ngư, ép cho đôi chân dài xinh đẹp kia thành hình chữ M, như vậy nơi riêng tư toàn bộ liền bại lộ ra, vô luận là ngọc hành phấn nộn, hay là mị huyệt ướt át đều lộ ra hoàn toàn trước mắt nam nhân.

 

“Tao nhi tử, chỉ mới liếm đầu vú, mà tiểu thí mắt của con đã bắt đầu chảy tao thủy ! Ta thật sự là nhặt được một bảo vật !” Người đánh cá kích động đến ánh mắt đều đỏ, hắn vùi đầu vào giữa hai chân tiểu nhân ngư, dùng sức hít một hơi, ngửi thấy mùi hương kích thích dục vọng con người.

 

Thân thể tao lãng này nhất định bị không ít nam nhân dạy dỗ qua!

 

Người đánh cá rất là chắc chắc. Hắn hưng phấn lấy ra đại điểu thô lớn, cũng không làm nhiều khuếch trương, nương chất nhầy hậu huyệt tự động phân bố, dùng quy đầu đỉnh khai thịt huyệt, “Phốc xuy” một tiếng, toàn bộ đầu đâm vào hết, chỉ để lại hai khỏa đản nặng chịch trên cái mông mềm mại của tiểu nhân ngư .

 

“A! ! Hảo thô! Hải cà của ba ba thao tuyệt quá! !”

 

Tràng thịt kịch liệt mấp máy, cuốn lấy đại nhục bổng, bao vây thật chặt chẽ.

 

Người đánh cá thở ra một hơi, bắt đầu kịch liệt thẳng tiến, vừa thao vừa nói: “Tao nhi tử, đây không phải hải cà, đây là đại nhục bổng của ba ba, chuyên phụ trách uy no tiểu huyệt không đáy của con!”

 

“Ân. . . . . . Ba ba hảo lớn. . . . . . A. . . . . . Đại nhục bổng thao quá sâu . . . . . . A. . . . . .” Tiểu nhân ngư vong tình dâm kêu, hai chân chặt chẽ quấn trên eo gấu của người đánh cá.

 

Cứ như vậy hai khối thân thể một đen một trắng kịch liệt dây dưa , trong phòng nhỏ cũ nát tràn ngập dâm ngôn lãng ngữ cùng thanh âm “ Kẽo kẹt” của chiếc giường nhỏ không chịu nổi kịch liệt phát ra, cả ngày đều không yên tĩnh.

 

Chương 10

Mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng người đánh cá nét mặt toả sáng, cả người trẻ lại không ít. Chỉ cần ở nhà không ra biển đánh cá, hắn liền ôm tiểu nhân ngư vào trong ngực, sờ sờ ngực, xoa bóp hai vú, nhu nhu mông.

 

Ở nhà cùng người đánh cá làm hết ngày dài đến đêm thâu, tiểu nhân ngư càng thêm xinh đẹp , làn da phấn nộn như mới vừa đi thoa lòng trắng trứng, làm cho người ta yêu thích không buông tay. Nhất là hai quả nho đỏ au trước ngực kia, làm kẻ khác hận không thể ngày đêm đều ngậm ở miệng, đem chúng nó hấp đến càng trướng lớn.

 

Chỗ ở của bọn họ ,nơi thôn trang có chút tiểu điều, tuy hơi nhỏ nhưng tin tức truyền đi thật mau, không đến một tuần, cả thôn đều biết nhà người đánh cá nhặt được một nhi tử xinh đẹp như tinh linh, thậm chí có người còn cố ý ngã ở cửa nhà người đánh cá, chính là để tiểu nhân ngư liếc mắt một cái.

 

Người đánh cá phi thường tự hào, đối đãi tiểu nhân ngư càng thêm sủng nịch . Cho nên khi nhân ngư muốn vào trong thành chơi, người đánh cá cũng vui vẻ đồng ý .

 

Chợ trong thành thực náo nhiệt, chung quanh tất cả đối với tiểu nhân ngư mà nói đều thực mới mẻ. Kiến trúc xa hoa, chế phẩm thủ công tinh xảo, phục sức xinh đẹp, này đó đều làm cho cậu thích ứng không kịp.

 

“Ba ba, nơi này thực náo nhiệt.” Tiểu nhân ngư ngửa đầu, một đôi mắt ngọc bích phiếm quang mang vui sướng.

 

Người đánh cá hiếm khi hào phóng, ôm bả vai tiểu nhân ngư nói: “Bé ngoan, muốn cái gì, ba ba mua cho con.”

 

Tiểu nhân ngư cao hứng gật đầu, du dương nói: “Cám ơn ba ba!”

 

“Phụ tử” hai người tiếp tục đi về phía trước. Quảng trường phía trước tụ tập thiệt nhiều người, phần lớn là thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, còn có một ít kỵ sĩ mặc khôi giáp. Này khiến tiểu nhân ngư thập phần tò mò, buông tay người đánh cá, giống một con chim nhỏ, vui vẻ chạy tới.

 

Người đánh cá bận rộn lo lắng theo phía sau, bất đắc dĩ gọi: “Hải Nặc, chậm một chút, từ từ chờ ba ba.”

 

Sau khi tiểu nhân ngư quan sát một vòng, rốt cục cố lấy dũng khí tiến đến bên người một kỵ sĩ uy vũ, sau đó thẹn thùng hỏi: “Đại nhân, xin hỏi mọi người đang làm cái gì?”

 

Kỵ sĩ đánh giá tiểu nhân ngư, tuy rằng quần áo mộc mạc, nhưng diện mạo vẫn là thực xuất chúng, vì thế kỵ sĩ không mặn không nhạt mở miệng nói: “Sắp tới sinh nhật quốc vương rồi, vương tử muốn tuyển chọn những vũ công giỏi. Ngươi có giỏi ca hát hay khiêu vũ không?”

 

Quốc vương. . . . . . Vương tử. . . . . . Ca hát. . . . . .

 

Tiểu nhân ngư bắt được tin tức trọng yếu nhất, cậu giống như đã tìm được phương pháp để gặp vương tử. Nhân ngư từ trước đến nay giọng hát xuất chúng, thanh âm chân thật đáng tin tuyệt vời. Tiểu nhân ngư thật cao hứng, một đôi mắt ngọc bích sáng ngời, cao hứng phấn chấn nhấc tay nói: “Đại nhân, ta có thể ca hát, có thể để ta thử không?”